NeO's Notes

Tôi đã mua và bán năm căn hộ trong 5 năm như thế nào?

Sau năm năm bươn chải trong công việc mua bán cỏn con với số vốn còm cõi (so với các đại gia bất động sản) tôi chỉ có chút chia sẻ thế này: Nhu cầu thực nhà bình dân không bao giờ hết, căn hộ vị trí đẹp dù cũ bao giờ cũng mua bán được, căn nhà sạch sẽ, thoáng đãng và ít đồ đạc sẽ cho khách một cảm giác thoải mái, mát mẻ nên thích ngay.

Năm đó, sau những vụn vỡ, buồn bã tôi nhanh chóng lặng lại đối diện với nỗi lo toan có chút sợ hãi là từ đây mình phải một mình tự thân vận động với cơm áo gạo tiền, nuôi dạy con cái,… Bởi sau nhiều năm mình từ bỏ công việc viết lách để chuyên tâm chuyện gia đình, để người phối ngẫu của mình lo toan việc công ty. Từ một bậc nọ tôi phải xuống một bậc kia, giờ phải thui thủi với đau đáu một trách nhiệm: làm sao giữ được thăng bằng cho các con và kiếm tiền nuôi chúng ăn học như mình mong muốn.

Sau một tháng tĩnh tâm tôi kêu bán ngay căn hộ nhỏ được ít tiền (đi thuê căn hộ khác ở) và gom góp những đồng tiền dịch báo cộng tác với đồng nghiệp cũ, hùn hạp những vụ làm ăn nho nhỏ với bạn bè tôi mua một căn nhà nhỏ ở Thủ Đức giáp Bình Dương. Tôi lớ ngớ không lên phường hỏi quy hoach, thế là khi sổ sang tên mình phia dưới có kèm câu nhà nằm trong diện quy hoạch. Khi thấy dòng chữ đó các bạn biết là tôi sợ hãi đến cỡ nào vì vốn liếng của mình có nhiêu nằm trong đó và mình đã quá mù mờ khi gần 10 năm mới quay lại với công việc mua bán thế này. Nhưng thôi có suy nghĩ nữa cũng chẳng được gì, tới đâu hay tới đó, quá lắm thì chờ giải tỏa đền bù nên tôi quyết định chi mười mấy triệu sứa lại sau bếp cho sáng sủa thoáng đãng cho thuê xem như tiền lãi đang gởi ngân hàng. Vừa cho thuê nhưng tôi vẫn vừa kêu bán, nhưng vẫn không thấy ai mua.

Một hôm tôi đi công chuyện ban đêm nên ghé ngang thử khu nhà mình ban đêm nó thế nào. Trong lúc đang đóng cửa đi về có một người chạy lại hỏi, cô là chủ nhà hả. Sau khi nói chuyện anh ta cho biết là đã xin số điện thoại người thuê nhà lâu lắm mà họ dứt khoát không cho. Thì ra tôi hiểu họ muốn để họ bán kiếm tiền môi giới vì trước đó họ có giới thiệu một người mua, đã đặt cọc nhưng người mua không vay được ngân hàng và tôi đã trả lại cọc. sau khi cho số điện thoại xong chỉ hai tuần sau tôi bán được căn nhà kiếm được mấy trăm. Nên sau đó tôi có kinh nghiệm là nhà muốn bán thì không nên cho thuê vì người thuê đôi khi bận đi làm rất khó cho khách xem hoặc có khi họ nói linh tinh.

Sau khi bán căn nhà tôi lại chạy về mua căn hộ tái định cư mình đang thuê, mua xong bỏ ra gần năm triệu sửa lại nhà tắm và bếp cho thoáng mát và sáng sủa. tôi là phụ nữ nên rất xem trọng bếp và nhà tắm vì hai nơi đó ẩm ướt và dễ ẩm mốc có mùi làm cho căn nhà cũ kỹ và dơ bẩn. Ở sáu tháng tôi bán chốt lời được hai trăm mấy triệu. Vừa nhận cọc xong tôi chạy đi tìm nhà thuê. May mắn thay tôi được một chị môi giới dắt đi xem căn hộ đang cần bán. Sau khi xem xong thấy giá rẻ hơn căn mình vừa bán mà vị trí và chất lượng nhà hơn hẳn luôn. Tối đi xem xong tôi nói chị môi giới hẹn sáng mai cho gặp chủ. Gặp nhau nói chuyện dăm ba câu tôi trả giá, lúc đầu em nói chắc không bớt đồng nào vì đã kêu giá để bán rồi. tôi chỉ chốt hạ một câu: em bớt chị vài chục để chị sơn sửa nhà tí, thứ hai là còn mấy ngày nữa sang tháng bảy không ai đi mua nhà, em lấy tiền gởi ngân hàng tháng sau cũng bằng hoặc thấp hơn tí số tiền em bớt cho chị thôi. Thế là em ấy đồng ý ngay, tôi móc tiền ra viết giấy cọc tay xong em đưa chìa khóa nhà nói chị cần sửa gì cứ sửa đi. Từ đây tôi lại rút ra được một điều bạn đi mua nhà mà cầm tiền mặt và ký nhanh là lợi thế vô cùng.Và tôi đã chi mười triệu để sơn và lót lại sàn nhà giặt tí rồi mười ngày sau dọn về ở. Vừa ở tôi lại cũng lại rao bán tiếp, gần mười tháng sau tôi chốt lời ba trăm mấy dù rất tiếc căn hộ đó vì ở thích lắm mà vị trí quá đẹp, nhưng đành vậy mình ít tiền chưa thể dùng thứ tiêu sản được.

Trước khi bán căn đó tôi cũng đi dạo quanh khu chung cư gần đó, thấy có một khu sập sệ, cũ kỹ nhưng giá rẻ hơn rất nhiều. Tính ra sau khi bán căn này mình mua căn đó bỏ vô trăm triệu sửa sang bếp , nhà tắm, cửa nẻo và lót sàn gỗ mình làm cho lung linh, nhà rộng hơn trăm mét ba phòng ngủ mà còn dư ra vài trăm dù nhìn bên ngoài không sang bằng khu cũ mình đã ở. Kệ chẳng sống vì ai, liệu cơm gắp mắm, trong khả năng của mình là được. Ở được hơn năm tôi lại chốt hôm mùng chín tết năm nay kiếm được hơn tám trăm triệu để lại chạy sang vùng trũng khác là khu căn hộ khác cũng gần đó. Tôi luôn chốt mức lời mình thấy hài lòng chứ không ham giữ lại lâu hơn, ai đến sau được lộc thì họ hưởng .

Sau năm năm bươn chải trong công việc mua bán cỏn con với số vốn còm cõi (so với các đại gia bất động sản) tôi chỉ có chút chia sẻ thế này: Nhu cầu thực nhà bình dân không bao giờ hết, căn hộ vị trí đẹp dù cũ bao giờ cũng mua bán được, căn nhà sạch sẽ, thoáng đãng và ít đồ đạc sẽ cho khách một cảm giác thoải mái, mát mẻ nên thích ngay (chưa kể bạn có óc thẩm mỹ , có gu dù sửa ít tiền nhưng bước vào căn nhà vẫn rất lung linh). Và tôi luôn tâm niệm tạ ơn trời đã thương tình mà giúp tôi thuận lợi kiếm tiền dễ dàng để có thời gian nuôi dạy các con.

Bao năm mua bán và di dời chưa một căn nào mình xem ngày giờ dọn nhà, chưa bao giờ mình xem hướng nhà có hợp không mà chỉ nhắm vô giá, vị trí và suy đoán khả năng bán lời được nhiêu mà quyết định. Chỉ có một điều trước khi dọn đi mình đều nấu một mâm cơm cúng tạ ơn căn nhà mình đã từng ở và bán kiếm được tiền lời. Khi đã mua được căn khác sau khi công chứng xong mình sẽ vô căn nhà mới đứng lặng một lúc khấn thầm rằng con đã là chủ ngôi nhà này, mong cô bác trong nhà phù hộ và khi nào dọn về ổn định con sẽ cúng.

Điều cuối cùng tôi muốn chia sẻ là hầu hết các căn hộ chung cư tôi mua ở và bán bao giờ cũng bán được giá cao nhất trong tất cả các căn hộ khu đó ngay thời điểm đó. Còn những căn mình mua mà không ở không hiểu sao bao giờ cũng bán chậm hơn. Điều lý giải theo chủ quan của mình có lẽ chắc nhà mình đang ở có sinh khí hơn, mình đặt tâm trí tình cảm vào căn nhà mình hơn nên mình hay đùa với các con là mẹ bán nhà có kèm theo tình yêu của mẹ với căn nhà cho khách á.

Thực sự với căn nhà nào bán, trước khi dọn đi tôi đều nhìn ngắm nó rất lâu và trân trọng đêm cuối cùng mình ngủ trong căn nhà ấy. Bởi từ bé tôi được dạy rằng: ngôi nhà mình dù là cái chòi rách vẫn là nhà của mình, hãy chăm chút,sửa soạn và trân quý nó vì những con người lạc lối về nhà thì chắc chắn họ sẽ khó đi đúng trên mọi nẻo đường chằng chịt ngoài kia. Điều này tôi càng thấm hiểu hơn khi sau những ngày phượt miệt mài vật vờ ở sân bay đợi về hoặc phải check out đúng giờ gởi hành lý và lang thang ở các thành phố chờ đến điểm mới…Và một cảm giác tuyệt vời không thể diễn tả thành lời khi bạn mở cửa kéo vali vào nhà sau những ngày rong ruổi đó đây.

Ảnh trong bài là view những căn hộ mình đã ở qua.

Tác giả: Uyên Kim

#dau-tu